Lưu Tiểu Viễn nói: "Mạnh Đình, tôi có bạn gái rồi, cho nên có một số chuyện cô đừng nghĩ nhiều nữa, cởi ra chưa, nếu cởi ra rồi thì tôi sẽ để tiểu gia hỏa đến giải độc cho cô."
Mạnh Đình thấy Lưu Tiểu Viễn cứ không quay lại nhìn mình, tức không chịu được, lập tức nói: "Tiểu Viễn, tôi có cởi ra hay không, anh quay lại nhìn một cái là biết ngay."
Chết tiệt, nếu đổi lại là người bình thường thì đã không chịu nổi sự cám dỗ này, quay lại nhìn rồi nhưng Lưu Tiểu Viễn không phải là người bình thường, đối mặt với sự cám dỗ của Mạnh Đình, Lưu Tiểu Viễn vẫn không quay đầu lại.
"Mạnh Đình, nếu cô còn như vậy nữa, tôi sẽ đi, cô tự nghĩ cách giải độc đi." Lưu Tiểu Viễn nói xong, liền bước ra khỏi phòng.
Thấy Lưu Tiểu Viễn thật sự muốn đi, Mạnh Đình sốt ruột rồi, nếu Lưu Tiểu Viễn không giải độc cho cô ta, vậy thì chỉ có đường chết. Nghĩ đến đây, Mạnh Đình lập tức nói: "Tiểu Viễn, anh đừng đi mà, anh đi rồi tôi biết phải làm sao."