Xem ra việc này không giúp không được, mặc dù trong lòng Lưu Tiểu Viễn không muốn chút nào nhưng lại không có cách nào khác.
"Chuyện không nên chậm trễ, tôi sẽ nhanh chóng lấy Bách độc kinh cho ông, ông đưa thuốc giải cho tôi." Lưu Tiểu Viễn nói.
Dương Tĩnh nghe vậy, nói: "Được, Lưu tiên sinh nói năng sảng khoái, tôi tôi thích!"
Sau đó, Lưu Tiểu Viễn trở về phòng bệnh nói với bố một tiếng, lại gọi điện thoại nói với mẹ là mình phải đi công tác một chuyến, còn mấy người Lục Tư Dao thì nhắn tin trên Wechat nói với họ.
Dưới sự dẫn dắt của Dương Tĩnh, hai người đi vào một khu rừng già sâu thẳm, ban ngày đi trong khu rừng già này, âm u, không nhìn rõ lắm.