"Alo, xin chào." Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói rất thân thiện của Trương Vĩ Minh truyền đến.
"Trương Vĩ Minh, biết tôi là ai rồi chứ? Nếu ông vẫn chưa biết thì tôi có thể nhắc ông một chút, chuyện tối qua chắc là ông vẫn chưa quên đâu nhỉ!” Lưu Tiểu Viễn hỏi bằng giọng trêu chọc.
Trương Vĩ Minh sao có thể không nhớ giọng nói của Lưu Tiểu Viễn được, đối với chuyện tối qua, Trương Vĩ Minh vẫn còn nhớ rất rõ, đó chính là nỗi nhục lớn nhất đời ông ta.
Tên nhóc, cho dù mày có hóa thành tro thì tao cũng nhận ra mày." Trương Vĩ Minh hung dữ nói.
"Yên tâm, cho dù ông có hóa thành tro thì tôi vẫn sống tốt." Lưu Tiểu Viễn cười nói, sau đó giọng điệu đột nhiên thay đổi, hỏi: "Tôi nghe nói sáng nay ông đã gọi điện đe dọa bạn học của tôi, bắt bạn học của tôi quỳ xuống trước mặt ông sủa tiếng chó thì ông mới chịu ký hợp đồng đơn hàng này với bạn học của tôi, có chuyện này không?"