Trở lại phòng, Lưu Tiểu Viễn thấy Tô Tuyết đã dậy, đã gấp chăn gối trên giường, đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Mặc dù trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng nhưng so với trước thì đã tốt hơn nhiều.
"Ăn sáng." Lưu Tiểu Viễn cầm đồ ăn sáng đưa đến trước mặt Tô Tuyết.
Tô Tuyết thấy đồ ăn sáng trong tay Lưu Tiểu Viễn, lại ngẩng đầu nhìn Lưu Tiểu Viễn, hoàn toàn giống như một người phụ nữ ngốc nghếch, cũng không nhận lấy, cũng không nói gì.
Lưu Tiểu Viễn tức giận hỏi: "Này, cô có ăn không thì nói một câu?”