"Chậc, Phùng Bình, đại ca cậu không đáng tin, nếu đổ thạch mà dựa vào vận may, thì cần gì những người đổ thạch có kinh nghiệm?"
"Đúng vậy, lát nữa cậu xem, nếu những viên đá mà mọi người chọn thừa mà cắt ra được ngọc, tôi sẽ phát trực tiếp ăn đá."
Vài người bạn của Phùng Bình này đã sớm không vừa mắt Lưu Tiểu Viễn, nhân cơ hội này đánh kích Lưu Tiểu Viễn một trận.
Lưu Tiểu Viễn không để ý, nếu để ý những chuyện nhỏ nhặt này, thì Lưu Tiểu Viễn đã tức chết từ lâu rồi.
Nhưng Phùng Bình để ý, bởi vì hạnh phúc nửa đời sau của mình đều trông cậy vào Lưu Tiểu Viễn, nếu mấy người bạn này của mình chọc Lưu Tiểu Viễn tức giận, Lưu Tiểu Viễn tức giận không chữa bệnh cho mình nữa, thì Phùng Bình khóc cũng không có chỗ khóc.