Cánh cửa gỗ cứng chắc kia bị va đập đến mức xuất hiện mấy vết nứt, bây giờ chỉ cần đá nhẹ một cái nữa, ước chừng sẽ vỡ tan.
"Nãy giờ không phải rất ngông cuồng sao? Nói là muốn lấy mạng tôi cơ mà? Đứng dậy đi?" Lưu Tiểu Viễn đứng trước mặt Tống Phi, từ trên cao nhìn xuống nói.
Tống Phi nghe vậy, tức giận đến mức lại phun ra một ngụm máu, ông ta tức muốn hộc máu, mình vậy mà lại bại dưới tay một thằng nhóc con, mà còn bị thương không nhẹ, e rằng dù có khỏi thì cảnh giới sau này cũng sẽ tụt dốc, ước chừng trên con đường võ học khó mà tiến thêm được nữa.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi ghét nhất là loại ánh mắt này." Lưu Tiểu Viễn nói xong, trực tiếp bóp nát xương bả vai của Tống Phi, khiến Tống Phi hoàn toàn trở thành một phế nhân.
“Cậu giết tôi đi! Có giỏi thì cậu giết tôi đi!” Tống Phi phát ra tiếng gào thét xé lòng, biến ông ta thành một phế nhân còn khó chịu hơn giết ông ta.