"Lưu Tiểu Viễn!" Vừa được tự do, Triệu Sở Sở lập tức nhào vào vòng tay Lưu Tiểu Viễn, khiến Lưu Tiểu Viễn không kịp trở tay.
"Được rồi được rồi, không sao rồi không sao rồi!" Lưu Tiểu Viễn an ủi.
Bên này, Ngô Cương thấy vậy, muốn nhân cơ hội chuồn êm, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Lưu Tiểu Viễn phát hiện.
“Ông cứ thử bước thêm một bước nữa xem, có tin tôi bẻ gãy chân ông không hả?” Lưu Tiểu Viễn không thèm quay đầu lại nói.
Ngô Cương lập tức sợ đến không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.