Mạnh Hạo đương nhiên là dù chết cũng không đưa mực cho ông nội mình uống, còn Mạnh Nhất Tùng đang ngồi bệt dưới đất, dứt khoát giả vờ ngất xỉu luôn để trốn tránh kiếp nạn này.
Thấy Mạnh Nhất Tùng giả chết, Lưu Tiểu Viễn cười lạnh trong lòng, đồ khốn, trước mặt anh mà giả chết, đây là trò mèo múa đại đao trước mặt Quan Công, không biết hệ thống vô địch thần cấp của anh cái gì cũng biết à?
"Ông nội, ông nội, ông sao vậy?" Mạnh Hạo thấy ông nội mình nhắm mắt lại, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng kêu lên, nước mắt sắp trào ra.
Những người có mặt một lần nữa vì tiếng kêu của Mạnh Hạo mà đổ dồn ánh mắt vào Mạnh Nhất Tùng, thấy tình hình của Mạnh Nhất Tùng, mọi người còn tưởng Mạnh Nhất Tùng không chịu nổi đả kích, ngất xỉu đi.
"Tiểu Hạo, mau gọi điện đưa ông nội cháu đến bệnh viện, đừng để xảy ra chuyện gì."