"Không vấn đề, làm phiền ông cất tờ giấy vụn của cháu trai ông đi, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi mất!” Lưu Tiểu Viễn nói rất khó nghe, Mạnh Nhất Tùng nghe xong mặt mày đều biến sắc, càng đừng nói đến Mạnh Hạo.
Cái gì gọi là giấy vụn, cái gì gọi là ảnh hưởng đến tâm trạng, thật quá hỗn xược, quá kiêu ngạo.
Được! Bây giờ cứ để anh kiêu ngạo, lát nữa xem tôi xử lý anh thế nào!
Mạnh Nhất Tùng bảo Mạnh Hạo cất bức thư pháp của mình đi, Lưu Tiểu Viễn đứng giữa bàn viết, sau đó nhìn Mạnh Nhất Tùng nói: "Hội trưởng Mạnh, làm phiền ông mài mực cho tôi!”
Chết tiệt! Thằng nhóc này lại bắt hội trưởng Mạnh mài mực cho mình? Tưởng mình là ai chứ? Thật quá hỗn xược, nếu không phải ở đây không được đánh nhau, nhóm người nịnh nọt Mạnh Nhất Tùng đã xông lên đánh cho Lưu Tiểu Viễn mấy cái rồi.