Khi Lưu Tiểu Viễn mở mắt ra, trời đã sáng, Lưu Tiểu Viễn còn chưa kịp duỗi lưng, thì cảm thấy thứ kia của mình bị một bàn tay nắm lấy. Mặc dù vẫn còn cách một lớp quần, nhưng vẫn cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Trong nháy mắt, Lưu Tiểu Viễn lập tức hiểu ra, chủ nhân của bàn tay đó chính là Tô Vân.
Quả nhiên, Lưu Tiểu Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Vân đã tỉnh, thấy Lưu Tiểu Viễn nhìn mình, cô bé lập tức vui vẻ nói: "Anh trai, anh tỉnh rồi."
Tiểu Viễn thật muốn nói, anh tỉnh cái mẹ gì, em nắm lấy cái kia của anh như vậy, anh có thể không tỉnh được sao?
"Em gái nhỏ, em có thể buông tay ra không?" Lưu Tiểu Viễn mang giọng điệu cầu xin nói.