Lời vừa nói ra, lập tức khiến Tô Tuyết và Tô Vũ nhìn anh bằng ánh mắt muốn giết người, Lưu Tiểu Viễn chột dạ, cảm thấy mình nói hơi quá rồi.
May mà Tô Tuyết và Tô Vũ không có ý định động thủ, Lưu Tiểu Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hai người các cô là chị em ruột, có chuyện gì thì ngồi xuống nói tử tế, sao cứ phải động chân động tay chứ?" Lưu Tiểu Viễn khuyên giải: "Các cô là chị em ruột, máu mủ ruột thịt, có mâu thuẫn gì thì nói ra, rồi lại là chị em tốt, nếu động thủ, lỡ làm ai đó bị thương thì không hay đâu..."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói, Tô Vũ nói: "Anh rể, thực ra người ta cũng muốn ngồi xuống xuống nói chuyện tử tế với chị, nhưng chị không chịu, anh rể, anh phải dạy dỗ chị cho tử tế, đừng có hung dữ như vậy."
"Ừ, lời khuyên của cô rất đúng, tôi sẽ nói chuyện tử tế với chị gái của cô.” Lưu Tiểu Viễn giả vờ gật đầu, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tô Tuyết, Lưu Tiểu Viễn lại nói tiếp: "Tô Vũ à, thật ra cô phải hiểu tấm lòng của chị gái cô. Chị gái cô nghiêm khắc với cô cũng là vì muốn tốt cho cô mà thôi...”