Ngay khi Lưu Tiểu Viễn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cô gái bí ẩn mặc đồ trắng đã đi rồi thì cô gái bí ẩn mặc đồ trắng lại như ma trơi xuất hiện trước mặt Lưu Tiểu Viễn.
Chết tiệt! Quả nhiên mình vẫn quá ngây thơ rồi!
"Tiên tử, tôi biết cô lợi hại, nhưng cô cũng không cần trước mặt tôi lúc nào cũng chơi trò đến không thấy bóng đi không thấy hình như vậy chứ, tim tôi chịu không nổi!" Lưu Tiểu Viễn buồn bực không thôi.
Trái tim Lưu Tiểu Viễn tuy mạnh mẽ, nhưng cũng không chịu nổi cô ta dọa như vậy, ước chừng nếu cứ tiếp tục như vậy thêm vài lần nữa, trái tim Lưu Tiểu Viễn sẽ bị dọa đến phát bệnh mất.
"Tôi không muốn bị người khác phát hiện ra sự tồn tại của tôi!" Cô gái bí ẩn mặc đồ trắng lạnh lùng nói.