Thấy điện thoại là Vương Tình gọi đến, Lưu Tiểu Viễn liếc nhìn Vương Tuyết Kỳ bên cạnh, suy nghĩ một chút, rồi đi sang một bên mới nghe điện thoại.
Lưu Tiểu Viễn làm vậy là vì sợ Vương Tuyết Kỳ nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với Vương Tình. Nếu Vương Tình có thể về kịp thì còn đỡ, còn nếu Vương Tình không thể về kịp, chỉ khiến Vương Tuyết Kỳ nhớ mẹ hơn, càng không nghe lời.
"Alo, Vương Tình, bây giờ cô đang ở đâu, mau về đây cho tôi!" Giọng Lưu Tiểu Viễn trở nên hung dữ.
Cái người này, vứt con gái cho mình, còn bản thân thì biệt tăm biệt tích, đây là có ý gì.
Nếu Vương Tình nói cho Lưu Tiểu Viễn biết tình hình thực tế thì Lưu Tiểu Viễn còn dễ chịu hơn một chút, nhưng mỗi lần hỏi Vương Tình, thì cô ta không nói là không tiện nói, thì cũng không nói, thậm chí nhiều lúc còn không gọi được điện thoại.