"Tiểu tử, đừng có nói khoác lác nữa, cậu cũng không nhìn lại tu vi của mình xem, công hội luyện đan ư? Ước chừng cậu còn chưa bước qua được ngưỡng cửa của công hội luyện đan."
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Thế thì khiến cô thất vọng rồi, không những tôi đã bước qua ngưỡng cửa của công hội luyện đan, mà tôi còn là quán quân của đại hội luyện đan lần này."
"Ha ha..." Người phụ nữ cười lớn, như thể nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời vậy: "Tiểu tử, cậu khoác lác cũng không biết nháp trước một chút à, cậu là quán quân của đại hội luyện đan ư? Sao cậu không nói luôn là trình độ luyện đan của hội trưởng công hội luyện đan cũng không bằng cậu đi?"
Lưu Tiểu Viễn nói: "Chỉ cần cho tôi thời gian, trình độ luyện đan của hội trưởng công hội luyện đan nhất định sẽ không bằng tôi."
Nghe Lưu Tiểu Viễn nói năng ngông cuồng như vậy, người phụ nữ nhìn Lưu Tiểu Viễn bằng ánh mắt khinh thường, sau đó định lên tiếng mỉa mai Lưu Tiểu Viễn vài câu.