Lưu Tiểu Viễn từ từ bước về phía Uông Nhậm Hạo, một giây sau Uông Nhậm Hạo mới tỉnh táo lại, lập tức quỳ xuống từ trên ghế, điếu xì gà trong miệng rơi thẳng xuống đất.
"Đại ca... Đại ca, tha mạng a, tha mạng a..." Uông Nhậm Hạo lập tức dập đầu cầu xin, thấy hai cao thủ Tiên Thiên tam trọng cảnh không có sức phản kháng trước mặt Lưu Tiểu Viễn, Uông Nhậm Hạo biết rằng hôm nay mình đã chọc phải sự tồn tại đáng sợ.
Lưu Tiểu Viễn là cao nhân mà mình không chọc nổi, hôm nay mình đúng là mù mắt chó rồi, chết tiệt! Thật chết tiệt!
“Anh không phải nói nơi đây là nơi chôn thân của tôi sao? Còn nói không cho gia đình tôi biết." Lưu Tiểu Viễn cười khẩy.
Tôi sai rồi, tôi sai rồi..." Uông Nhậm Hạo vừa nói, vừa dùng tay tát vào miệng mình.