Lời của Chu sư phụ còn chưa dứt, ngực đã bị phi kiếm đâm thủng, Chu sư phụ trợn tròn mắt, từ từ ngoảnh đầu lại, trên khuôn mặt đau đớn lộ vẻ khó tin.
"Cậu… cậu chẳng lẽ không sợ… không sợ tâm ma…" Chu sư phụ thế nào cũng không ngờ được Lưu Tiểu Viễn lại trở mặt, cả người đều ngây ra.
Lưu Tiểu Viễn cười nói: "Tôi đã nói là sẽ tha cho ông nhưng tôi không nói là phi kiếm sẽ tha, bây giờ giết ông là phi kiếm, không phải tôi, cho nên, tôi không hề không giữ lời."
Nghe lời Lưu Tiểu Viễn nói, Chu sư phụ tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất bất động, chết không thể tức tưởi hơn được nữa.
"Lần sau nghe lời thề của người khác thì nghe cho rõ ràng một chút, đừng ba phải như vậy." Lưu Tiểu Viễn nói với xác chết của Chu sư phụ.