"Hôm nay mấy tên bảo vệ kia có phải do anh giết không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn đối phương hỏi.
Người đàn ông nghe vậy, cười một tiếng, cầm thanh bảo kiếm trong tay, nói: "Cậu nói mấy con sâu kiến kia hả, đúng, mấy con sâu kiến kia là do tôi giết. Sao? Chẳng lẽ cậu muốn thay họ báo thù?"
Sâu kiến? Nghe người đàn ông ví mạng người như sâu kiến, Lưu Tiểu Viễn rất tức giận, đồ khốn, lúc chưa tu luyện, chẳng phải anh cũng là người thường sao? Còn sâu kiến, anh là sâu kiến, bố mẹ anh là sâu kiến, tổ tiên mười tám đời của anh đều là sâu kiến.
Lưu Tiểu Viễn khinh thường nhất loại người có chút bản lĩnh, liền coi thường người này kẻ nọ, những người này chính là giả vờ ngầu.
"Họ không thù không oán với anh, anh giết hị làm gì?" Lưu Tiểu Viễn hỏi.