"Lưu tiên sinh, anh còn trẻ, đừng nóng tính như vậy. Bất cứ chuyện gì chúng ta cũng có thể ngồi xuống thương lượng tử tế, không nhất thiết phải ầm ĩ như vậy mà tan đàn xẻ nghé chứ."
Lưu Tiểu Viễn nói: "Tính tôi nóng nảy là vậy, cho nên, xin anh hãy im miệng, nếu còn lắm lời nữa, đừng trách tôi không khách sáo."
Tên quan chức kia sợ đến mức không dám làm người nói đỡ nữa, thật sự sợ Lưu Tiểu Viễn đá mình một cái, lúc đó người thiệt thòi chính là mình.
"Dương Tử Hiên, tôi hỏi anh lần nữa, anh có thực hiện lời cá cược không?" Lưu Tiểu Viễn nhìn Dương Tử Hiên, ra tối hậu thư.
Lưu Tiểu Viễn và Dương Tử Hiên vốn không có mối thù sâu oán lớn gì nhưng tên Dương Tử Hiên này ngay từ đầu đã châm chọc Lưu Tiểu Viễn, nếu Lưu Tiểu Viễn không trả thù thì thật sự quá mất mặt đàn ông.