“Tử Hiên, cháu nói gì vậy? Mau xin lỗi Lưu tiên sinh đi." Mẫn Đông Thanh trừng mắt nhìn Dương Tử Hiên, nói.
Mọi người nghe Mẫn Đông Thanh nói, còn tưởng rằng đầu óc Mẫn Đông Thanh bị úng nước rồi, bảo Dương Tử Hiên xin lỗi một người trồng trọt ruộng đất, má nó bị bệnh hả?
"Chú Mẫn, chú nói gì vậy? Cháu không nghe nhầm chứ? Chú bảo cháu xin lỗi tên nhà quê này?" Dương Tử Hiên cười hỏi.
Mẫn Đông Thanh thấy Dương Tử Hiên không biết trời cao đất rộng như vậy, nếu không phải vì nghĩ đến quan hệ giữa ông ta và bố Dương Tử Hiên khá tốt thì Mẫn Đông Thanh mới không nói nhiều lời vô nghĩa với Dương Tử Hiên như vậy.
“Cháu không nghe nhầm, chú bảo cháu mau xin lỗi Lưu tiên sinh đi." Giọng điệu của Mẫn Đông Thanh lạnh xuống.