Nói xong câu này, Lưu Tiểu Viễn tự thấy mình thật thanh cao.
Tô Tuyết lắc đầu nói: "Không được, tôi phải ở đây với anh, tối nay nếu không phải tôi bỏ nhà đi thì đầu anh đã không khó chịu, tất cả là do tôi gây ra, tôi phải ở lại chăm sóc anh!"
Một cô gái ngây thơ biết bao, một cô gái dễ lừa biết bao!
Bên ngoài có nhiều thủ đoạn như vậy, nếu để cô gái ngây thơ Tô Tuyết này ra ngoài, ước tính một ngày không biết sẽ bị người khác lừa bao nhiêu lần. Còn nếu ở nhà thì cùng lắm chỉ mình anh lừa cô ấy thôi.
"Không cần đâu, tôi không sao, ngủ một giấc là được." Làm sao Lưu Tiểu Viễn có thể để một cô gái như Tô Tuyết chăm sóc mình vào ban đêm được, mặc dù khi người phụ nữ này nổi giận thì rất hung dữ nhưng nói cho cùng thì cũng là con gái thôi.