"Ông ngoại..." Tiểu Hân không ngờ ông ngoại mình lại bắt mình im miệng, điều này hoàn toàn khác với ông ngoại trước đây đối xử hòa nhã với mình.
"Lão Bà Tử, bà còn đứng đó làm gì? Mau đưa Tiểu Hân đi cho tôi, nếu nó làm ầm ĩ thì nhốt nó lại cho tôi." Ông ngoại Tiểu Hân gào lớn.
Bà ngoại Tiểu Hân lúc này đang ôm con trai và cháu trai khóc lóc thảm thiết, nghe chồng nói thế, bà ta mới lau khô nước mắt trên mặt, kéo Tiểu Hân định đi.
Trong chuyện này, bà ngoại Tiểu Hân đương nhiên có suy nghĩ giống chồng mình, cho nên, bà ta hết sức ủng hộ ông ngoại Tiểu Hân làm như vậy.
"Bà ngoại, cháu không đi, cháu không đi!" Tiểu Hân vùng vẫy kịch liệt nhưng sự phản kháng yếu ớt của cô căn bản không có tác dụng gì, cuối cùng để Tiểu Hân ngoan ngoãn, bà ngoại Tiểu Hân trực tiếp một chưởng đánh Tiểu Hân ngất đi, đưa Tiểu Hân đi.