Đối mặt với ánh mắt tức giận của con trai trưởng thôn, Nghiêm Tư Viễn không hề để ý, cười nói: “Anh vừa mới trúng độc của tôi, tốt nhất là nên nghỉ ngơi vài ngày, ngàn vạn lần không được tức giận, nếu tức giận, cẩn thận có di chứng đấy."
Lời nói của Nghiêm Tư Viễn rõ ràng là đang chọc tức con trai của trưởng thôn, nhưng con trai của trưởng thôn sau khi nghe xong, mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng vẫn tự nhủ không được tức giận, vì anh ta sợ Nghiêm Tư Viễn nói là thật, lỡ tức giận rồi, để lại di chứng thì phải làm sao.
"Ha ha... anh không phải là thực sự tin lời tôi nói rồi đấy chứ? Ha ha...” Nghiêm Tư Viễn cười lớn” “Tôi chỉ đùa anh thôi, anh còn tin thật, thật là buồn cười."
Bị người ta đùa giỡn như vậy, trưởng thôn và con trai ông ta tức đến mặt mày tái mét nhưng lại không thể làm gì Nghiêm Tư Viễn, bởi vì Nghiêm Tư Viễn chính là quán quân của đại hội kỳ độc lần này, nếu bây giờ mà trừng phạt Nghiêm Tư Viễn, chắc chắn sẽ bị người ta dị nghị.
"Chúng ta đi!" Trưởng thôn dẫn theo con trai mình trở về, không giành được chức vô địch, những thứ khác đều không quan trọng.