Thuốc là con dao hai lưỡi, dùng đúng cách thì là thứ tốt để chữa bệnh, dùng nhiều thì cũng có thể trở thành công cụ giết người.
Bà của Tiểu Hân đã uống một viên thuốc rồi nhưng không có tác dụng gì, chứng tỏ tình trạng bệnh của bà không phải viên thuốc này có thể khống chế được.
Dù có cho uống thêm bao nhiêu viên thuốc nữa cũng vô ích, chỉ có hại mà thôi.
“Cô muốn hại chết bà của cô à?” Lưu Tiểu Viễn có thể hiểu được tâm trạng của Tiểu Hân, nhưng lúc này anh phải quát thật lớn, chỉ có như vậy mới có thể khiến Tiểu Hân tỉnh táo lại.
Bị Lưu Tiểu Viễn quát như vậy, Tiểu Hân quả nhiên tỉnh táo lại, nhìn bà mình vẫn không ngừng ho, nước mắt như những hạt ngọc đứt dây rơi lã chã.