Lên xe, Lưu Tiểu Viễn thấy Lưu Long Huy có vẻ ủ rũ, bèn khuyên nhủ: "Long Huy, đàn ông đại trượng phu, vì một người phụ nữ mà chán nản như vậy có đáng không?"
Lưu Long Huy nói: “Tôi không phải vì chuyện của Trần Yến, mà là vì cảm thấy có lỗi với bố mẹ. Cậu cũng biết đấy, vì chuyện của tôi mà giờ bố mẹ tôi đều trở thành trò cười cho thiên hạ rồi. Đám ngồi lê mách lẻo suốt ngày bàn tán chuyện gia đình tôi, khiến tôi thực sự có xúc động muốn đánh người.”
Chuyện này Lưu Tiểu Viễn đương nhiên biết, trong thôn uôn có một số người thích bàn tán chuyện của người khác sau lưng, đặc điểm của những người này là khá rảnh rỗi, thích tụ tập lại với nhau, thích nghe ngóng tin tức vỉa hè, thấy người đến thì niềm nở chào hỏi, thấy người đi thì lập tức bàn tán sau lưng.
Những người như vậy ở đâu cũng có và không ít, đối với những người như vậy, Lưu Tiểu Viễn không ghét, vì đó là tính cách của họ, nếu họ không bàn tán chuyện thị phi của người khác thì có vẻ như trong lòng họ không thoải mái.
"Long Huy, cứ coi như những người trong làng đang nói nhảm đi." Lưu Tiểu Viễn an ủi: "Nếu cậu cứ mãi như thế này, họ sẽ càng cười nhạo cậu và bố mẹ cậu hơn. Còn nếu như cậu vực dậy tinh thần, gây dựng sự nghiệp thì họ sẽ tự động ngậm miệng, chỉ còn biết ghen tị với bố mẹ cậu thôi. Đạo lý đơn giản như vậy, lẽ nào cậu không hiểu sao?”