Quản trời quản đất cũng không thể quản chuyện riêng của người khác, đối với hành vi này, Lưu Tiểu Viễn đương nhiên không thèm để ý. Anh muốn tiếp xúc với ai thì tiếp xúc, còn chưa đến lượt anh ta quản.
“Vương tổng, tôi có một tật xấu, chính là không thích bị người khác ràng buộc, chuyện của tôi tôi tự có thể quyết định." Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói.
Vương Kiến Quân cười một tiếng: “Lưu tiên sinh không ai thích bị người khác ràng buộc, tôi cũng vậy, nhưng có một số chuyện không phải anh có thể tự quyết định, Lưu tiên sinh nói có đúng không?”
Lời này rõ ràng là cảnh cáo Lưu Tiểu Viễn, có một số chuyện không phải do anh chi phối, anh phải biết thỏa hiệp.
“Vương tổng, đối với người khác thì có lẽ như anh nói, nhưng đối với tôi, chuyện của tôi tôi tự làm chủ, không ai thay đổi được!"