Nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, hai người không dám giấu giếm, một người trong số họ nói: "Thực ra lần này chúng ta xuống đây là muốn tìm một người phụ nữ tên là Tô Tuyết."
Dù sao trên đời này phụ nữ tên Tô Tuyết cũng không phải là không có, không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm, vì vậy, hai đệ tử phái Côn Luân cảm thấy nói ra tên Tô Tuyết cũng không coi là tiết lộ bí mật của môn phái.
Huống hồ, bây giờ hai người họ đang bị đe dọa tính mạng, nếu không nói ra thì e rằng mạng nhỏ không giữ được.
“Ta ghét nhất là người khác lừa ta, nếu hai ngươi dám lừa ta, ta sẽ chặt các ngươi ra thành trăm mảnh!” Lưu Tiểu Viễn lạnh lùng nói.
Hai người vội vàng lắc đầu nói không dám, sau đó một người trong số họ lấy hết can đảm hỏi: "Tiền bối, chúng tôi đã nói rồi, tiền bối có thể cho chúng tôi đi chưa?"