Sau mấy lần mây mưa, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc, một lúc sau Lưu Tiểu Viễn mới cười nói: "Tuyết Nhi, tối nay em chủ động và điên cuồng quá."
Tô Tuyết nhỏ giọng nói: "Đáng ghét, chẳng phải anh thích em chủ động và điên cuồng sao, bây giờ còn nói em, thật là đáng ghét chết đi được."
"Được rồi, người ta không nói với anh nữa, người ta phải về phòng mình ngủ thôi, cũng không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi." Tô Tuyết vừa nói vừa định ngồi dậy xuống giường.
Lưu Tiểu Viễn đương nhiên sẽ không để Tô Tuyết đi, lập tức dùng tay kéo Tô Tuyết, nói: "Đi đâu mà đi, tối nay ngủ ở đây luôn đi, đây là phòng của anh, anh làm chủ."
Tô Tuyết đương nhiên cũng muốn ngủ ở đây nhưng lại sợ sáng mai dậy, bị Đàm Uyển Nghi nhìn thấy thì không hay.