"Thời gian vạn năm trôi qua, ta tin tưởng, Côn Bằng Đại Thánh vô cùng mong muốn có được truyền thừa chính thống nhất của lão tổ tông, nguyên nhân khiến hắn vẫn chưa lấy được bí tàng, có lẽ là còn thiếu một số điều kiện nhưng việc này chúng ta không thể không phòng bị."
Gia Cát Phong Linh do dự hỏi: "Chẳng lẽ sẽ không trùng hợp đến cùng lúc với chúng ta chứ?"
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào cửa vào bí tàng đã mở ra phía dưới: "Chính bởi vì chúng ta mở ra bí tàng, khiến không gian và trận pháp bí tàng đã yên lặng vạn năm xảy ra biến hóa, cho nên Côn Bằng Đại Thánh mới có cơ hội."
"Trước đó bí tàng vẫn luôn phong bế, không để lộ ra một chút khí tức nào, chúng ta ở Thần Châu Hạo Thổ, có thể dựa vào Côn Bằng Vũ Lân hoặc là huyết mạch của nó tìm được vị trí cụ thể."
"Nhưng Côn Bằng Đại Thánh ở bên kia Thiên Hoang Quảng Lục, bị ngăn cách bởi hư không vô tận, cho dù đây là nơi chôn xương của lão tổ tông hắn, không dễ dàng xác định vị trí nhưng hiện tại bí tàng đã mở ra, có lẽ hắn đã cảm ứng được." Ánh mắt Lâm Phong sâu thẳm, chậm rãi nói: "Có lẽ, hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội này."