Một kẻ tầm thường, đừng nói là ngồi lên ngôi vị Thái tử Đại Chu, ngay cả tư cách để Thừa Vân Tiên tiếp đón không có.
"Nhưng làm việc gì cũng phải có chừng mực." Lâm Phong thầm mỉm cười, theo tin tức mà Yến Minh Nguyệt truyền đến, Lương Nguyên này âm thầm bồi dưỡng rất nhiều thế lực ở Đại Chu.
"Tính cách âm trầm như vậy, làm việc luôn giấu giấu giếm giếm, không khỏi có vẻ Hoàng giả khí độ không đủ, tầm nhìn hẹp hòi." Lâm Phong thầm nghĩ: "Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, e là Lương Bàn phải ra tay dạy dỗ ngươi một phen, giúp ngươi sửa đổi thói quen xấu này."
Tuy Lương Nguyên chỉ phái một phân thân đến đây nhưng bên người có rất nhiều bảo vật, hắn cũng rất hứng thú với bí tàng Côn Bằng, vừa nói chuyện với Thừa Vân Tiên, vừa nhìn chằm chằm vào lối vào bí tàng.
Các thế lực đến đây đều mang theo nhân tài kiệt xuất của mình, chỉ có Tào Vĩ của Thiên Trì Tông là buồn bực không thôi.