Còn về phần tiểu Thao Thiết Thôn Thôn, có lẽ là người mà Hồ Diễm Diễm quen thuộc nhất trên Ngọc Kinh sơn này, trước kia khi còn ở Thiên Hoang Quảng Lục, hai người cũng có không ít duyên nợ, mỗi lần Thôn Thôn tới tìm Hồ Phân gây sự, đều là Hồ Diễm Diễm ra mặt đuổi đi.
Nghĩ đến Hồ Phân cùng đám muội muội, Hồ Diễm Diễm không khỏi thở dài, lũ tiểu hồ ly đó chẳng đứa nào khiến cho người khác bớt lo, suốt ngày gây chuyện thị phi, rất nhiều chuyện nàng không tiện kinh động đến mẫu thân và các vị trưởng bối trong tộc, cho nên đều là Hồ Diễm Diễm ra mặt giải quyết.
Là trưởng nữ của Thiên Hồ Đại Thánh, che chở cho các em, sau khi đám tiểu quỷ đó gây chuyện thì phải ra mặt thu dọn tàn cuộc, gánh tội thay chúng, gần như đã trở thành một phần cuộc sống của nàng.
Nghĩ đến đây, Hồ Diễm Diễm theo bản năng nhìn về phía cửa hang, bóng lưng chật vật của Tiêu Viêm như còn chưa biến mất.
Theo như nàng biết, Tiêu Viêm cũng là một vị đại sư huynh chịu nhiều vất vả.