Đúng như Lâm Phong suy nghĩ, lúc này, Chu Hồng Vũ thực sự rất muốn ra tay đánh chết Chu Dịch. Nhưng hắn nhíu mày, cuối cùng chỉ quay đầu nhìn Chu Dịch với ánh mắt khinh thường, sau đó xoay người rời đi, chỉ trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn thấy Chu Hồng Vũ rời đi, Lâm Phong nhún vai, cất Che Thiên Tán đang cầm trong tay đi.
Nụ cười trên mặt Chu Dịch biến mất, hắn nhìn về phương hướng Chu Hồng Vũ rời đi, vẻ mặt lạnh nhạt, im lặng không nói năng gì.
Sau khi bái tế Mạnh Băng Vân xong, Chu Dịch dùng pháp lực trong tay đào hết đất đá xung quanh mộ phần lên nhưng không hề động chạm đến mộ phần. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Lâm Phong, hắn mang mộ phần của Mạnh Băng Vân về Ngọc Kinh sơn, an táng ở phía sau động phủ Càn Thiên Điện của mình.
Lâm Phong lặng lẽ quan sát, phát hiện tâm cảnh của Chu Dịch lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Trong lòng hắn lúc này có thêm một loại nhuệ khí cường đại hơn trước, cuối cùng cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích mà Chu Hồng Vũ mang đến. Trải nghiệm lần này đã giúp cho tâm cảnh và tu vi của Chu Dịch tiến thêm một bước.