Trong hai con ngươi của Chu Hồng Vũ phảng phất có vô số ngôi sao đang lấp lóe, sau đó sụp đổ, hóa thành lưu quang.
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Phong. Sau một lúc lâu, hắn mới lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Lâm Phong, ngươi nên cảm tạ Thái Hư Quan. Nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng đi xuống khỏi Thanh Dương Sơn này. Không chỉ là phân thân, ngay cả bản thể của ngươi cũng vậy."
"Đại Chu ta được thiên mệnh sở quy, nhất định sẽ thống nhất thiên hạ. Bất kỳ kẻ nào dám ngăn cản, đều là tự tìm đường chết. Thái Hư Quan là vậy, những kẻ không biết nhìn đại cục khác cũng vậy."
Giọng điệu của Chu Hồng Vũ cực kỳ bình tĩnh, phảng phất như đang thuật lại một sự việc hết sức bình thường, ai cũng biết. Trong giọng điệu bình thản ấy, là niềm tin không thể lay chuyển và sự tự tin được chèo chống bởi lực lượng cường đại.
Lâm Phong nhìn Chu Hồng Vũ, đột nhiên cười nói: "Ngươi không cần phải nói nhiều lời vô ích nữa. Chỗ dựa của Đại Chu hoàng triều ngươi, ta đều biết rõ. Ngươi hôm nay tấn thăng Nguyên Thần nhị trọng, có lẽ khiến ngươi vô cùng tự tin. Nhưng trên thực tế, ai cũng hiểu rõ, tu vi cá nhân ngươi tăng lên, đối với đại cục mà nói, chẳng có ảnh hưởng gì."