"Giờ phút này, hẳn là Huyền Môn chi chủ đã nhận được tin tức rồi." Vu Nhất Loan ngửa đầu nhìn trời, thì thào nói: "Nhưng cho dù hắn có muốn đến cứu viện, không làm được."
Miêu Thế Hào lại dùng Ưu Đàm Hoa để nổ tung cột sáng màu lam mà Thiên Địa Pháp Tướng của Vu Nhất Loan phóng ra, trên mặt hắn đã rõ ràng lộ vẻ mệt mỏi, tổng pháp lực từ trước đến nay vẫn luôn là khuyết điểm của Miêu Thế Hào.
Hắn trừng mắt nhìn Vu Nhất Loan: "Đừng nên nói mạnh miệng quá sớm, chẳng lẽ ngươi đã quên huynh đệ Vu Vạn Phong của ngươi đã chết như thế nào rồi sao?"
Sắc mặt Vu Nhất Loan không hề thay đổi chút nào, gật đầu một cái: "Ta đương nhiên là nhớ rõ, chính là bị Ngọc Kinh sơn của Huyền Môn Thiên Tông các ngươi đập chết, hài cốt không còn."
Vẻ mặt hắn tràn đầy hờ hững, khiến cho Miêu Thế Hào nhìn thấy phải liên tục nhíu mày, đáy lòng dâng lên một cỗ hàn ý.