Nhưng người này không phải là người đáng chú ý nhất, sau khi tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này bước ra khỏi khe nứt không gian, liền nghiêng người nhường đường cho người phía sau.
Đó là một lão già tóc bạc trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Thạch Thiên Hạo, Miêu Thế Hào, hừ lạnh một tiếng: "Huyền Môn Thiên Tông!".
Trên đỉnh đầu lão ta, quang ảnh lấp lóe, một đạo hư ảnh bay ra, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một người khổng lồ cao mấy chục trượng.
Người khổng lồ này hai chân đạp trên hư không, chỉ có một cánh tay, trên mặt chỉ có một con mắt, con mắt đó như giọt nước ngưng kết từ băng tinh, tản mát ra khí tức lạnh lẽo muốn đóng băng cả thiên địa.
Người khổng lồ vừa xuất hiện, trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Côn Luân Sơn, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một vùng băng tuyết, không phải là tuyết trắng xóa mà là một màu đen kịt, khiến lòng người nặng trĩu.