Lâm Phong thì ở bên cạnh khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: "Tiểu Lâm Tử ngộ tính đầy đủ, vào lúc này lại thể hiện không sót chút gì, ngay cả ta cũng có phần chờ mong, không biết lát nữa hắn vào Tàng Kinh Lâu sáng tạo đạo pháp, sẽ có thành quả như thế nào?"
Động phủ của Uông Lâm trước mắt cũng tựa như Dương Thanh, không thay đổi hình dạng bên ngoài của Bạch Ngọc Sơn, chỉ lợi dụng Chu Thiên Tử Khí hóa sinh bùn đất cây cỏ trên núi đá, sau đó Uông Lâm liền dựng một căn nhà gỗ trên núi.
Không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, không có bất kỳ hành động kinh người nào, càng không cần phải nói đến những lời nói đùa của nhóc tỳ, khiến cho không khí trầm lặng, lạnh lẽo, túc sát, hoặc tựa như Dương Thanh lợi dụng Thái Âm Chân Thủy, bày ra Hoàng Tuyền Chân Thủy trên núi.
Chính là bình thường như vậy, chính là giản dị như vậy, giữa núi xanh, hàng rào che chắn, tạo thành một cái sân nhỏ, trong sân là một căn nhà gỗ nhỏ, không thể nói là đơn sơ nhưng cũng tuyệt đối không tao nhã, chỉ là căn nhà nhỏ trong núi bình thường nhất.
Uông Lâm đứng ở cửa sân, thần sắc bình tĩnh không màng danh lợi, nhìn bọn người Lâm Phong, trên mặt nở nụ cười.