"Sau này, khi tu vi của các ngươi càng tiến thêm một bước, đồng thời tìm được phúc địa động thiên vừa ý bên ngoài Ngọc Kinh sơn, lúc đó có thể tự mình xây dựng một mảnh thiên địa độc lập thuộc về bản thân ở nơi đó."
Nhóc tỳ giật mình: "Sư phụ, người muốn đuổi chúng con đi sao?"
Lâm Phong lắc đầu cười, vỗ vỗ đầu nó: "Đồ ngốc, chỉ cần các ngươi bằng lòng thì bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Ngọc Kinh sơn thăm ta, nếu thực sự không muốn rời đi, hoặc là không tìm được động phủ vừa ý thì cho dù ở lại trên núi này cả đời cũng có sao? Ta đâu phải nuôi không nổi các ngươi."
Tiêu Viêm trầm mặc một lát, đột nhiên bước lên phía trước, cung kính hành lễ với Lâm Phong: "Bất kể sau này như thế nào, con vĩnh viễn là đệ tử Huyền Môn Thiên Tông, vĩnh viễn là đệ tử của sư phụ!"
Năm người còn lại, kể cả nhóc tỳ nghịch ngợm, đều nghiêm mặt, đồng loạt cúi người hành lễ với Lâm Phong: "Đệ tử vĩnh viễn là truyền nhân Huyền Môn, vĩnh viễn là đệ tử của sư phụ!"