Trong động thiên, dưới tàng cây, lão già vẫn luôn tự chơi cờ một mình rốt cuộc cũng có phản ứng với những chuyện xảy ra bên ngoài, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía hộp kiếm.
Còn Thiên Cát Oa Oa đã sớm sợ hãi trốn sau gốc cây, cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy.
Ngay cả cành lá của Huyền Thiên Bảo Thụ không ngừng rung động, trong hư không vạn giới, dường như có một ý chí hùng mạnh đang thu hồi lại, chú ý tới dị biến xảy ra bên cạnh mình.
Từ trong hộp kiếm, một thanh cự kiếm đang chậm rãi trồi lên.
Lâm Phong nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, thanh cự kiếm này lại gỉ sét loang lổ, bất kể là chuôi kiếm hay thân kiếm đều bị một lớp rỉ sét dày đặc bao phủ, nhìn như một thanh sắt gỉ, không có chút sắc bén nào của một thanh kiếm.