Thế nhưng những cảm thụ này của Thạch Tinh Vân, những người quan chiến lại đều không cách nào lĩnh hội, đại đa số mọi người chỉ có thể nhìn thấy Thạch Tinh Vân đứng tại chỗ bất động tựa như tượng gỗ tượng đất, mà thân thể Tang La Hạp lại vẫn yên lặng ngồi ở bên ngoài Tàng Long Hồ.
"Bắt đầu rồi sao?" Gia Cát Phong Linh không hiểu ra sao, sờ sờ đầu.
Nhạc Hồng Viêm cùng Dương Thanh cũng là nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tàng Long Hồ tràn đầy nghi hoặc.
Nhóc tỳ hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Chu Dịch: "Nhị sư huynh, ta có thể nhìn thấy thân hình mơ hồ của Tang La Hạp, sau đó nhìn thấy từ trên người hắn đột nhiên xông ra một đạo hắc ảnh nhào về phía Thạch Tinh Vân, những thứ khác liền không nhìn thấy gì nữa, ngươi có thể nhìn ra bao nhiêu?"
Chu Dịch nhìn chằm chằm quang ảnh phản chiếu từ miệng hồ Tàng Long Hồ, thuận miệng đáp: "Không hơn ngươi là bao, có thể nhìn rõ đạo hắc ảnh kia là một đại hán thần sắc dữ tợn, toàn thân trên dưới đều là hoa văn màu tím."