Thạch Tinh Vân nghiêng người, nghiêng đầu đánh giá Chu Dịch một lúc, đột nhiên cười nói: "Nói ra, người nọ có vài phần giống Chu Dịch đạo huynh, cũng là người đọc sách đấy. Hắn chính là Trạng Nguyên của Đại Tần hoàng triều ta trong kỳ khoa cử năm ngoái, đề tên trên bảng vàng, độc chiếm ngôi đầu."
Ánh mắt Chu Dịch lóe lên: "Ồ? Có thể nổi bật trong muôn vàn sĩ tử của Đại Tần hoàng triều, chiếm vị trí đầu bảng, vậy học vấn của người này chắc chắn là uyên bác. Dù không thể so tài đạo thuật, cũng có thể đàm đạo học vấn. Rất tốt, rất tốt."
Thạch Tinh Vân cười khanh khách: "Các đệ tử Huyền Môn Thiên Tông các ngươi đều kiêu ngạo như vậy sao? Vậy ta phải mở rộng tầm mắt rồi."
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Chu Dịch hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nói: "Ta không cho là nàng chỉ là 'nửa người'."
Lâm Phong vẫn ngồi yên, nhắm mắt dưỡng thần, lúc này đột nhiên mỉm cười, nói: "Hoàng thất chính thống của Đại Tần hoàng triều, Nguyên Anh Sùng Vân, Kim Đan Tinh Vân. Cách nói này tuy không được lan truyền rộng rãi nhưng cũng không phải bí mật gì."