Tất cả Quỳ Ngưu đều không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn đứng trước mặt Lâm Phong, nhóc tỳ và Thôn Thôn đứng một bên, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng và thèm thuồng, như nhìn thấy miếng thịt đến miệng lại bay mất.
Lâm Phong đương nhiên biết bọn chúng đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu cười, vỗ nhẹ vào đầu nhóc tỳ: "Đừng nhìn nữa, tuy không thể ăn nhưng sau này bọn chúng chủ yếu sẽ đi theo con."
Mắt nhóc tỳ đảo một vòng, như có điều suy nghĩ: "Quỳ Ngưu nhất tộc trời sinh khống chế lôi điện, sư phụ muốn chúng giúp con tu hành sao?"
Lâm Phong gật đầu: "Không sai, chính là như vậy."
"Nhưng mà, sư phụ, nếu con ăn hết chỗ thịt này, hấp thu linh khí lôi điện trong đó, hiệu quả tu hành chắc chắn sẽ tốt hơn." Nhóc tỳ nhỏ giọng nói.