Sự kiêu ngạo có thể khiến chúng dũng cảm đối mặt với sinh tử, thà chết chứ không chịu khuất phục nhưng sau khi chết còn bị tên nhóc nhân loại trước mắt này ăn thịt, điều này khiến chúng không thể nào chấp nhận được, tâm thần dao động.
Không cần Lâm Phong ra tay, nhóc tỳ đã giải phóng khí thế pháp lực của bản thân, cuồn cuộn như biển cả mênh mông, khí thế áp đảo trực tiếp đè bẹp phòng tuyến tâm lý cuối cùng của ba con Quỳ Ngưu.
Khí thế đó giống như người đứng trước mặt chúng không còn là thiếu niên môi hồng răng trắng, tuấn tú đáng yêu nữa, mà là một con hung thú Thái Cổ còn hung tàn, khát máu, điên cuồng hơn cả Quỳ Ngưu vương của chúng, muốn ăn sống nuốt tươi chúng.
Không cần giết gà dọa khỉ, không cần lấy ai làm gương, đối mặt với nhóc tỳ như vậy, không ai dám nghĩ rằng nó chỉ nói đùa, chỉ dọa dẫm.
Tên nhóc hung tàn này thật sự có thể làm ra loại chuyện này, hơn nữa còn không chút áy náy, thậm chí còn thích thú.