Kiếm quang chói lọi như thể một đầu đâm vào vách tường vô hình, hóa thành vô số đạo lưu quang không ngừng bắn ra tứ phương bát hướng nhưng thủy chung không cách nào tiến thêm một bước.
"Trấn!" Lâm Phong phất tay, giới chướng vô hình bỗng hóa thành vô tận tử khí, cuồn cuộn đảo ngược, bao phủ lấy kiếm quang cùng kiếm anh của Khổng Sướng, phong ấn vào một cõi tiểu thế giới.
Một đạo bạch quang bỗng từ phía chân trời xa xôi bắn đến, trực tiếp xuyên qua lớp tử khí cuồn cuộn, rơi xuống người Lâm Phong.
Kẻ ra tay, chính là Bàng Kiệt.
Bàng Kiệt lúc này thần tình trang nghiêm, hai tay chắp sau lưng đứng giữa không trung, trên trán hắn có một điểm sáng tròn trịa, tựa như một mặt bảo kính nhỏ.