Khang Nam Hoa cũng bị Miêu Thế Hào khiến cho có phần im lặng nhưng trình độ tu dưỡng của hắn rất tốt, nghe vậy chỉ mỉm cười không nói.
Hắn cũng không dám khen Miêu Thế Hào, nếu không vị Thế Hào ca này rất có thể sẽ được nước lấn tới, đến lúc đó càng thêm ngại ngùng.
"Tự mình lên núi tìm một cái động phủ mát mẻ mà nghỉ ngơi đi." Lâm Phong bất mãn vỗ vai Miêu Thế Hào một cái, Miêu Thế Hào cũng không giận, cười duyên một tiếng, tự mình đi xuống đỉnh núi, thực sự đi tìm động phủ vừa ý.
Khang Nam Hoa nhìn bóng lưng Miêu Thế Hào rời đi: "Ta luôn cảm thấy, hắn không phải hạng người nông nổi như vẻ bề ngoài."
Lâm Phong cười khổ trong lòng: "Dù là vậy, thì hiện tại cũng đã đủ khiến người khác đau đầu rồi."