Tiêu Diễm nghe vậy nhướng mày, cười khẩy nói: "Ngươi nên uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, có thù oán lớn như vậy với sư phụ ta sao? Xem ra ngươi đã nếm không ít trái đắng từ sư phụ ta rồi."
Lưu Dương lập tức nổi giận: "Sư phụ chó má nhà ngươi, chỉ là một tên tiểu tạp chủng Luyện Khí kỳ, nếu không phải dùng quỷ kế hại ta, ta đã sớm chém bay đầu chó của hắn rồi!"
"Luyện Khí kỳ?" Bốn người Tiêu Diễm nhìn nhau, đều lộ vẻ mặt kỳ quái.
Trần Cương mỉm cười: "Hiện tại có lẽ không phải Luyện Khí kỳ, nhưng tu vi cao nhất cũng không cao hơn Trúc Cơ sơ kỳ."
Hắn nhìn bốn người Tiêu Diễm, chậm rãi nói: "Nói cách khác, vị sư phụ mà các ngươi tôn sùng kia, kỳ thật tu vi nhiều nhất cũng chỉ ngang các ngươi mà thôi, chỉ bất quá hắn tương đối giỏi giả thần giả quỷ."