Hắn cảm giác mình đã đi rất lâu, như thể đi qua vô tận năm tháng.
Nhưng lại dường như chỉ một bước chân, đã từ chân núi lên đến đỉnh núi.
"Như vĩnh hằng vĩnh viễn, lại như chớp mắt thoảng qua, Ngọc Kinh sơn này, dường như ẩn chứa đạo lý về thời gian." Trong lòng Lâm Phong bừng tỉnh ngộ: "Vĩnh hằng và chớp mắt, hai thái cực của thời gian, lĩnh ngộ được đạo lý của chúng, chính là thấu hiểu được bí mật của thời gian."
Lâm Phong dạo bước trên đỉnh Ngọc Kinh sơn, địa thế bằng phẳng rộng rãi, nhưng thu hút nhất vẫn là một cây đại thụ tỏa ánh sáng bảy màu sừng sững giữa đỉnh núi.
Thần thụ bảy màu này to lớn vô cùng, thân cây như một tòa thành trì, tán cây phía trên càng che phủ một vùng rộng lớn, che khuất cả bầu trời.