Anh La Trát không thèm để ý, cười lớn, để lộ hàm răng trắng bóng: "Không sai, ta, A Ba của ta, A Mạ của ta, đều từng là nô lệ của bộ lạc ngươi, của nhà ngươi. Nhưng chúng ta sinh ra đã là nô lệ sao?"
"Cả nhà ta vốn là dân du mục, chạy nạn đói mới gia nhập bộ lạc của các ngươi, lại bị nhà ngươi cưỡng ép làm nô lệ. Cũng bởi vì ngươi bái nhập Vương Trướng học võ, nên không ai dám quản chuyện này." Ánh mắt Anh La Trát lạnh lẽo: "A Ba của ngươi đúng là ta bắn chết nhưng nếu năm đó lão ta không dùng roi quất chết A Ba và A Mạ của ta, ta có cơ hội chạy trốn đã đi rồi, sao có thể ban cho lão một đao kia?"
Anh La Trát giang hai tay, như muốn ôm trọn đất trời: "Ta thích sư môn của ta, cảm tạ nó đã cho ta ngày hôm nay. Nhưng sở dĩ ta thích nơi này, không chỉ vì nó cho ta quá nhiều thứ, mà còn vì ta thật sự thích nơi này!"
"Vì ta thích một quy củ ở đây." Anh La Trát ngửa mặt lên trời gầm lên: "Phàm là kẻ nợ chúng ta, nhất định phải trả! Dám không trả, chúng ta sẽ đánh cho đến khi nào trả thì thôi!"
Anh La Trát chỉ tay vào Trác Lặc: "Nói cho cùng, nhà ngươi còn nợ ta một mạng. Ta chỉ giết kẻ cầm đầu, không hỏi đến kẻ khác, nên mới không quay về thảo nguyên tàn sát sau khi bái nhập sư môn học nghệ thành tài. Nhưng hôm nay ngươi lại dám chọc đến ta, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát lần thứ hai sao?"