Đối mặt với lời chế nhạo của Cảnh Hoàn hầu, Chu Hồng Vũ không hề dao động, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Cảnh Hoàn hầu, thản nhiên nói: "Lương An, ngươi rất ngu xuẩn, ngươi nên biết, khích tướng pháp vô dụng đối với ta, không thể trở thành bùa hộ mệnh của ngươi."
"Tựa như đứa con bất hiếu Chu Dịch kia của ta, ta không giết các ngươi không phải vì ta không muốn mà là vì thời cơ chưa chín muồi. Ngươi cho rằng ngươi có rất nhiều chỗ dựa, còn nó thì cho rằng nó được Huyền Môn chi chủ che chở nhưng các ngươi đâu biết, ta chưa bao giờ để tâm đến những chỗ dựa của các ngươi."
"Ta muốn giết các ngươi thì sẽ giết, chỗ dựa của các ngươi muốn tìm ta báo thù thì đó là chuyện sau khi ta giết các ngươi."
"Đứa con bất hiếu kia cho rằng nó có thể sống sót ở Thiên Kinh là nhờ vào thần thông pháp thân của Lâm Phong nhưng thật ra là vì thời cơ chưa đến, thật nực cười là nó vẫn còn đắc ý, tựa như ngươi bây giờ vậy."
Nói xong, Chu Hồng Vũ lắc đầu, dời mắt đi, không thèm nhìn Cảnh Hoàn hầu thêm một cái nào nữa.