Lương Nguyên nhìn chằm chằm hắn, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn đá: "Lương An, ba năm rồi, ngươi đã quên chuyện năm xưa trêu chọc Phượng Hoàng tộc sao?"
Cảnh Hoàn Hầu ngồi xuống đối diện Lương Nguyên, không hề câu nệ lễ tiết, bình tĩnh nhìn hắn: "Ta đương nhiên nhớ rõ."
"Vậy ngươi có nhớ năm xưa mình dựa vào cái gì để chuộc tội sao?" Lương Nguyên nói: "Ba năm rồi, một nửa còn lại của tinh yếu đồ phổ đâu? Ngươi đừng quên lời hứa
Cảnh Hoàn Hầu thản nhiên đáp: "Ta đương nhiên nhớ rõ. Nhưng thời gian hứa hẹn vẫn còn sớm, Thái tử không khỏi quá nóng lòng."
"Ta thừa nhận, so với trước kia, Thái tử quả thật đã tiến bộ, ít nhất ta sẽ không coi ngươi là phế vật nữa. Nhưng so với Bệ hạ và Huyền Cơ Hầu, ngươi vẫn còn kém xa. Bọn họ sẽ không nôn nóng như vậy."