Chu Dịch và nhóc tỳ kinh hô: "Đại sư huynh!"
"Tất cả im miệng!" Tiêu Diễm gầm lên một tiếng, ngũ quan thất khiếu đều có máu rỉ ra, hắn cố sức quay đầu nhìn về phía Nhạc lão, Vu Thiên cùng Đào Nhị: "Lão quỷ đừng nóng vội, thể nào cũng có ngày sư phụ ta tìm các ngươi tính sổ, chém đầu chó của các ngươi!"
Đào Nhị ở bên cạnh bước tới, mặt không biểu cảm: "Sẽ không có ngày đó, kết quả chỉ có thể là ta giết hắn, đáng tiếc ngươi sẽ không được chứng kiến cảnh tượng đặc sắc ấy."
Lần này Vu Thiên mới hoàn hồn, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Diễm, không ngờ mình suýt nữa bị một tên tiểu tử Luyện Khí tầng chín chém chết, giờ phút này hắn có phần thẹn quá hoá giận: "Nhạc lão, đánh gãy hết xương cốt trên người tiểu súc sinh này cho ta."
Hắn nhìn chòng chọc vào Tiêu Diễm, cười tàn nhẫn nói: "Ngươi đúng là trung thành với sư phụ của mình, nhưng có ích lợi gì chứ? Ngay cả đồ đệ của bản thân mà cũng không bảo vệ nổi, một sư phụ ấy có tác dụng gì đây, chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài vô dụng mà thôi."