"Quan trọng hơn chính là..." Cơ mặt Thạch Trọng Thiên có phần co giật: "Không phải tu sĩ Nguyên Thần nào cũng có pháp bảo của riêng mình! Rốt cuộc là ai mà giàu có như vậy, lại có thể ban tặng cho mỗi tên đệ tử Nguyên Anh cảnh một món pháp bảo như thế?"
"Chẳng lẽ là Thái Hư Quan? Không đúng, con đường đạo pháp của mấy người này không giống với Thái Hư Quan."
Thạch Thiên Hạo bĩu môi nói: "Ông nội, người đừng có mà nhắc tới Thái Hư Quan nữa, cứ để mặc bọn họ đi."
Đối với việc cháu trai của mình lại xem thường thánh địa đệ nhất thiên hạ như vậy, Thạch Trọng Thiên không để ý lắm, quay đầu nhìn Thạch Thiên Hạo hỏi: "Hạo nhi, bọn họ đều là đồng môn với ngươi sao? Vậy thì sư phụ mà ngươi bái sư phải là nhân vật ghê gớm cỡ nào?"
Thạch Thiên Hạo cười nói: "Rất nhanh thôi người có thể gặp được ông ấy, nói về chuyện con bái sư, vậy thì phải kể rất dài dòng, cho dù là ba ngày ba đêm không nói hết, chuyện ở đây giải quyết xong, con sẽ từ từ kể cho người nghe."